叫我青烟就好了,我的中文不太好,所以我说的有什么错误,希望大家不烦恼。谢谢 ~\(≧▽≦)/~啦啦啦

Thủy trường đông - Chương 1. Phá thành

原作:水长东
作者: 云飞
翻译: Shalya

原网址:https://btyzf.lofter.com/post/1deff0fd_ef3a3e4

谢谢云飞太太许可我翻译这篇文成为越南语的。^ ^.

.

.

.

双白=Song Bạch

齐之侃= Tề Chi Khản

蹇宾= Kiển Tân

小齐= Tiểu Tề

仲堃仪=Trọng Khôn Nghi

孟章= Mạnh Chương

.
.
.
.
.

Bối cảnh truyện là nếu Thiên Ki không diệt quốc, trong trận chiến ở thành Tiệt Thủy Tề tướng quân phá vây được sau đó một đường phản kích tiêu diệt Nam Túc.
.

Cửa thành nặng nề bị phá vỡ, tiếng kêu rên tuyệt vọng trong thành hòa vào tiếng reo hò hoan hô bên ngoài thành.

Thành Phục Hạng của Nam Túc cuối cùng cũng bị đại quân Thiên Ki công hãm, Tề Chi Khản đứng trong quân nhìn cảnh hai binh giao chiến trên tường thành xa xa, lòng thầm nghĩ: Ngô vương, chúng ta rốt cục thu phục Nam Túc rồi, quốc gia này, từ nay về sau, sẽ chỉ là một cái tên được sử sách nhắc tới.

Những hạt mưa tí tách rơi xuống, lả tả đánh lên khuôn mặt trầm tĩnh của Tề Chi Khản, y ngồi trên chiến mã giơ cao bảo kiếm, không cảm nhận bao nhiêu cảm giác vui sướng khi chiến thắng. Một trận chiến, dù là ai thắng hay thua, xét đến cùng người bị tổn thương luôn là dân chúng.

Quân sĩ thủ thành của Nam Túc cũng biết đã mất đại thế, đa phần đều không chống cự nữa, cũng không kiên trì đánh tiếp. Từ sau khi Tề Chi Khản giải nguy vây thành, thì một đường phản kích, tiến thối có độ, tính toán từng bước cẩn thận, rốt cuộc bức Nam Túc vương Dục Tịnh lui về tòa thành trì cuối cùng của mình, sau đó gậy ông đập lưng ông, bao vây tòa thành ấy hơn ba tháng. Y từng cho người đi vào thành đưa tin, tỏ vẻ đồng ý tha cho dân chúng trong thành, Nam Túc lại sợ có người tiết lộ quân tình, không cho bình dân tự tiện ra khỏi thành.

Thành Phục Hạng vốn không có bao nhiêu dân cư, có thể tự cấp tự túc, sau lại có thêm dân chạy nạn và quân đội cùng với triều đình vào ở, nên lương thực rất nhanh đã bị tiêu hao sạch sẽ. Nghe nói trong thành sớm đã có người lóc xương làm củi, xẻ con làm thịt.

Tề Chi Khản xung phong đi vào thành, áo giáp trên người y theo vó ngựa đập vào mặt đá, phát ra tiếng vang nặng nề. Có quân sĩ thủ thành cầm trường thương đi về phía y, muốn ngăn y lại. Tề Chi Khản rút kiếm, kiếm vung lên mang theo khí thế lôi đình của vạn quân, hai quân sĩ nọ máu tươi chảy dài, đầu thân tách rời.

Bấy giờ, đại đội nhân mã của Thiên Ki cũng theo sau Tề Chi Khản vào thành, quân đội Nam Túc đứng trên đầu tường bắt đầu hoảng sợ.

Tề Chi Khản ngồi trên lưng ngựa tuần tra một vòng, thu kiếm vào vỏ, nói với quân lính liên lạc: "Truyền lệnh xuống, không được đồ thành! Không được quấy rầy bình dân! Không được giết kẻ đầu hàng! "

Lính liên lạc tuân lệnh, vội vàng chạy đi truyền tin.

Chiến hỏa đã tràn lan quá lâu rồi, lòng người đều đã bị ngọn lửa chiến tranh ấy thiêu đốt thành đá. Tề Chi Khản biết, các bộ hạ của y chưa chắc sẽ tán thành sự nhân từ của y, trong mắt họ, đồ thành là phần thưởng hiển nhiên sau khi phá thành, từ đó họ có thể tích cóp vô số vàng bạc châu báu và nữ nhân, còn có thể phát tiết những hận thù tích góp từ lâu đối với kẻ thù.

Nam Túc vương Dục Tịnh cũng quen đồ thành, trước kia lúc hắn tấn công Ngọc Hành, gặp phải chuyện bảy tòa thành thà chết không hàng, hắn cứ thế một đường đồ diệt bảy tòa thành. Sau đó khai chiến với Thiên Ki, nếu không phải Thiên Ki liên thủ với ba nước còn lại, cuối cùng xoay người thế trận, tất cũng không tránh được vận rủi bị đồ thành.

Chiến tranh cho tới bây giờ đều là ngươi chết ta sống, máu chảy thành sông.

Kiếm trên tay Tề Chi Khản không phải sinh ra để giết người, y cũng không muốn giết người, nhưng vì vương thượng của mình, y đã giết vô số người.

Nghĩ đến Kiển Tân, đôi mắt vốn trầm tĩnh của Tề Chi Khản lộ ra chút ánh sáng, trong lòng y khẽ mỉm cười, rốt cuộc tìm được chút thoải mái ít ỏi giữa gánh nặng trên lưng này.

Thân vệ của Tề Chi Khản đi tới trước mặt y, nắm dây cương, giúp y dẫn ngựa: "Tướng quân, chúng ta thắng rồi! "

Tề Chi Khản nhìn thân vệ vẻ mặt vui vẻ, dặn dò: "Bạc Trần, Nam Túc vương chỉ sợ còn đang ở trong quân trước, ngươi lập tức dẫn người đến đó, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, hiểu chưa? "

Bạc Trần lĩnh mệnh, hỏi: "Vậy ngài thì sao? "

Tề Chi Khản nói: "Ta phải lập tức viết thư báo tin cho vương thượng, trận chiến này thật sự đã kéo dài quá lâu, ta sợ người đã lâu không nhận được tin tức, trong lòng lo lắng. Ngươi chỉ cần tìm được Dục Tịnh, chết sống gì cũng phải mang đến gặp ta, đi đi. "

Bạc Trần chắp tay thi lễ, lập tức đi.

Sắc trời bắt đầu tối, trong hoàng cung lại vẫn sáng trưng, có bóng người ngồi trong phòng. Thiên Ki quốc quân vương ngồi ngay ngắn trên điện, tay cầm một tờ giấy viết thư mỏng manh.

Phong thư này từ lúc sáng đã đến tay Kiển Tân, trước mặt triều thần hắn tuyệt đối không chịu lộ ra chút biểu tình nào, chỉ vào lúc lẻ loi một mình, hắn mới nhìn ngắm mấy dòng chữ ngắn ngủi trên giấy, không ngừng đọc đi đọc lại.

"Ngô vương, thấy chữ như thấy người. Ba ngày trước thần gửi thư không biết người đã xem qua chưa? Quân đội Thiên Ki ta rốt cuộc đã công phá thành Phục Hạng, lấy được toàn thắng. Nam Túc vương Dục Tịnh giờ bị vây trong thành, không thể thoát được, phải xử trí Dục Tịnh và dân chúng Nam Túc quy hàng thế nào, kính xin vương thượng định đoạt. "

Một đôi mắt đẹp khẽ nhìn dòng chữ cuối cùng trong bức thư "Thần vẫn khỏe mạnh, vương thượng đừng lo. Chỉ là có chút nhớ mong khôn nguôi. . . "

Kiển Tân nhìn chằm chằm dòng chữ kia một lúc lâu.

Chỉ là có chút nhớ mong khôn nguôi. . .

Tề Chi Khản đã thế, trong lòng Kiển Tân sao có thể khá hơn? Hắn rốt cục đứng dậy, đi tới trước đại điện, đẩy cửa ra, trên trời trăng sáng vô cùng. Hắn ngửa đầu ngắm nhìn vầng trăng tròn, hắn vui vì Tề Chi Khản sắp khải hoàn hồi triều, bình an và thắng lợi mà hắn ngày đêm mong chờ, cuối cùng cũng sắp về, thế nhưng hắn lại chỉ có thể tọa trấn trong cung cách muôn trùng tường vây nhìn thấy đôi câu vài lời y gửi về.

"Tiểu Tề, ta chờ ngươi. "

Bóng đêm mênh mang, ánh trăng mát lạnh soi rọi khuôn mặt như tranh của Kiển Tân.

--TBC--


评论(10)
热度(12)

© Shalya | Powered by LOFTER