叫我青烟就好了,我的中文不太好,所以我说的有什么错误,希望大家不烦恼。谢谢 ~\(≧▽≦)/~啦啦啦

Thủy trường đông - Chương 2: Bất ngờ trở mặt

原作:水长东
作者: 云飞
翻译: Shalya

原网址:https://btyzf.lofter.com/post/1deff0fd_ef3a3e4

谢谢云飞太太许可我翻译这篇文成为越南语的。^ ^.

.

.

.

双白=Song Bạch

齐之侃= Tề Chi Khản

蹇宾= Kiển Tân

小齐= Tiểu Tề

仲堃仪=Trọng Khôn Nghi

孟章= Mạnh Chương

.
.
.
.
.


 

            Tề Chi Khản trở về doanh trướng ngoài thành, ythả thanh kiếm trong tay xuống, ngồi trước bàn, viết thư cho Kiển Tân. Chợt mànche của doanh trước bị phất lên, giương mắt ra có thể nhìn thấy cảnh binh línhqua lại ngoài trước, không ngừng ồn ào, là đội quân nhu đang thu dọn hànhtrang, chuẩn bị vào thành.

 

            Tề Chi Khản vội vàng viết xong thư, gọi ngườiđưa tin tới, lệnh người họ lập tức chạy về vương thành, để vương thượng an tâm,cũng sớm làm quyết định. Có thể chẳng mấy ngày nữa, y sẽ dẫn đại quân, ban sưhồi triều.

 

            Đợi người đưa tin đi, Tề Chi Khản nhìn đội quânnhu vẫn còn bận rộn, định đứng dậy ra xem, chợt thân vệ Bạc Trần của y sắc mặt trắng bệch chạy vào. Hắn vội vàng chạy tới trước bàn, quỳ phịchxuống bẩm báo:  "Tướng quân! Nam Túc vương chạy thoát! !  "

 

            Tề Chi Khản lòng trầm xuống, y khó tin mở tomắt nhìn hắn hỏi:  "Thành Phục Hạng từ lâu đã mai phục đầy người củata, vòng vây ngoài thành cũng còn đó! Hắn làm sao chạy thoát được? ! "

 

            Bạc Trần cũng vừa lo sợ vừa khó hiểu: "Thuộc hạ dẫn người đi tới vương doanh của quân Nam Túc, nhưng ở đódường như đã có chuẩn bị trước, chẳng còn một ai cả! Thuộc hạ thật sự không rõlàm sao Nam Túc vương có thể đào thoát, đành phái người tìm kiếm xung quanh. "

 

            Tề Chi Khản trầm mặc một lát, nói với Bạc Trần: "Ngươi đứng lên trước đã. "thấy Bạc Trần đứng dậy đàng hoàng, ymới nói tiếp :  "Giờ Dục Tịnh đã không còn chỗ để trốn, cho nên hẳnlà hắn đã cải trang lẫn vào bình dân, muốn đợi quân ta thả lỏng đề phòng, nhâncơ hội lẻn ra khỏi thành.  "

 

            Bạc Trần cũng cho là vậy:  "Thuộc hạcũng nghĩ thế, giờ chung quanh của thành đều là người của ta, thuộc hạ đã căndặn mọi người, không có lệnh của ngài không cho phép ai vào thành và ra khỏithành.  "

 

            Tề Chi Khản gật đầu tán thưởng: "Ngươi làm rất tốt, chuyện này giao toàn quyền cho ngươi xử trí. "

 

            Tề Chi Khản đứng trong doanh trướng của mìnhnghĩ, nếu tạm thời chưa tìm được Dục Tịnh, vậy không ngại làm chuyện kháctrước. Y bắt đầu thu dọn giáp và những vật phẩm tùy thân bỏ vào rương, chuyệnnày bình thường đều do Bạc Trần làm, lại thêm y không thích có người lạ chạmvào quần áo của mình, kể cả khôi giáp cũng thế, vương thượng dĩ nhiên ngoại lệ.

 

            Tề Chi Khản nhớ tới Kiển Tân, động tác trên taykhó hiểu thêm chút mềm mại. Y nhìn khôi giáp, trước khi y xuất phát Kiển Tân tựmình mặc lên cho y, mong y bình an chiến thẳng trở về.

 

            Trong lòng Tề Chi Khản vẫn luôn hiểu rất rõ, làKiển Tân dẫn y vào loạn thế phong vân này, từ lúc y cười gật đầu đồng ý đưa hắnra khỏi núi rừng, lại theo hắn bước vào cung tường cao ngất kia, dù là Kiển Tâncố ý hay vô tình, hoặc là do bản thân y không kiềm nổi. Thì Kiển Tân với y,cũng đã là định trước.

 

            Thiên Ki đóng quân trong thành Phục Hạng, nhưngvẫn giữ lại một doanh trại ngoài thành, Bạc Thần không hiểu, Tề Chi Khản chỉcười nói có lẽ là do y quá mức cẩn thận thôi. Nhưng trời còn có lúc mưa gióthất thường, cẩn thật chút chung quy không phải chuyện xấu.

 

            Ban đêm, quân đội Thiên Toàn lặng lẽ đi tới,đợi khi quân Thiên Ki ngoài thành Phục Hạng phát hiện, thì họ đã bao vây toànthành.

 

            Thiên Toàn là nước gần sát Thiên Ki, từ lúc TềChi Khản truy kích Nam Túc tới nay, họ vẫn xem như là hậu viện, để phối hợp tácchiến. Giờ mắt thấy Nam Túc đã bị tiêu diệt, Thiên Toàn vương Lăng Quang lạicông nhiên trở mặt, định làm khó Thiên Ki.

 

            Quyết định của Lăng Quang bị Công Tôn Kiềm phó tướng Thiên Toàn kiên quyết phản đối, đầu tiên liên minh bốn nước nàylà do hắn thúc đẩy, lúc này Lăng Quang phản bội, là muốn đẩy hắn và Thiên Toànvào vị thế gì đây? Thứ hai lần này Thiên Toàn không phải nước chủ chiến, lạicách chiến địa cả ngàn dặm xa, chiến tuyến xa tới vậy, mà còn khai chiến vớiThiên Ki thì tất nhiên sẽ hao tổn quốc lực, có lợi ích gì cho đất nước đâu chứ?

 

            Nhưng Lăng Quang lại lấy cớ chiến thuật "Bốn tướng vây thành” của Nam Túc ra nói, Thiên Ki dùng được, cớ saotới phiên Thiên Toàn lại không được, lệnh quân đội Thiên Toàn vây quanh thànhPhục Hạng. Trong mắt y, chỉ cần hành động cẩn thận, vây chết quân đội Thiên Ki,mấy thành trì của Nam Túc kia không cần phải nói, tới cả Thiên Ki sợ là cũng sẽkhông gượng dậy nổi. Thiên Xu thì thiếu binh thiếu tương, sao có thể chống lạiThiên Toàn? Làm vậy có lợi rất lớn cho Thiên Toàn, chỉ là hơi tốn thời gianchút, cớ sao không làm chứ?

 

            Từ đó, liên minh bốn nước tan vỡ.

 

            Tề Chi Khản không ngờ lo lắng của mình lạithành sự thật, y bị nhốt trong thành Phục Hạng, cũng từng thử dẫn người phávây, nhưng quân Thiên Toàn chỉ vây không công, cuối cùng y chỉ đành rút quân vềđóng cửa thành không ra, tìm cách khác, giờ chỉ mong thám báo y sắp xếp bênngoài có thể nhìn thấy tình hình khác lạ bên này, truyền tin y bị nhốt về vươngthành. Nhưng lần vây thành này kéo dài chừng như vô tận, lương thực trong thànhPhục Hạng dần hao hết.

 

            Tề Chi Khản hai tay chống kiếm đứng trên đầutường, rủ mắt nhìn quân đội Thiên Toàn đông nghịt ngoài thành, nghĩ tới việcmình lại bị vây trong thành, bỗng nhiên thấy thật buồn cười, y thế này làm gìxứng là tướng tinh trong miệng vương thượng chứ.

 

            Kiển Tân nhận được quân báo, thì thành PhụcHạng đã bị vây suốt mười ngày. Thiên Ki ngoại trừ quân hoàng thành, chỉ còn haidoanh Hổ Uy và Lang Bôn mỗi doanh mười vạn quân thủ vệ biên cảnh, Kiển Tân cảmthấy trước mặt chỉ có thể dùng việc trả lại năm tòa thành nhờ Thiên Xu cùng đigiải vây. Hắn ở trên triều thương thảo với triều thần, nhưng hai bên đều kiênquyết không chịu thả lỏng, chúng đại thần do quốc sư cầm đầu ra sức phản đối,cho rằng nếu Thiên Ki lại xuất binh, sợ nước khác sẽ nhân đó tấn công.

 

            Kiển Tân bị bọn họ nói tới do dự, kết quả lạikéo dài chuyện này. Mấy ngày đầu hắn còn nhịn được, đới tới ngày thứ ba quầnthần vẫn còn lo trước lo sau, kéo dài thời gian, lại nghĩ tới Tề Chi Khản giờchắc đã hết đạn hết lương, trong lòng càng thêm khó chịu. Hắn đập bàn đứng lên,cả giận:  "Từ lúc khai chiến tới giờ, các ngươi không thể góp sức gìthì thôi đi! Giờ cũng chỉ biết mở miệng nói mấy lời vô nghĩa! Chuyện này do bổnvương quyết định! Nếu Thiên Ki ta cứ thế này mà mất nước, vậy bổn vương sẽ làkẻ đầu tiên chết để bảo vệ biên giới! Kẻ nào còn dám phản bác, thì cút khỏi đâyngay! !  "

 

            Quốc sư đứng gần Kiển Tân nhất, vốn còn định lámặt lá trái với Kiển Tân, nhưng không ngờ hắn sẽ biến sắc, còn gần như là rốngthẳng vào mặt lão vậy.

 

            Giương mắt liếc nhìn quân vương, lưng quốc sưthấm ướt mồ hôi, tính tình Kiển Tân ra sao, lão xem như khá rõ. Quần thần gặpquốc sư im lặng, đương nhiên cũng câm như hến.

 

 

            Quốc thư xin viện binh của Thiên Ki trực tiếptừ trong tay của Thiên Xu vương Mạnh Chương chuyển sang tay Trọng Khôn Nghi, từlúc Tề Chi Khản thoát khỏi thành Tiệt Thủy, Mạnh Chương đã lấy cớ Thiên Xu binhlực rất yếu rút quân đội Thiên Xu về, nhưng y hoàn toàn không ngờ Tề Chi Khảnsẽ bị vây lần nữa.

 

            Mạnh Chương dò hỏi Trọng Khôn Nghi vẫn còn đangnghiền ngẫm:  "Lấy năm tòa thành của chúng ta làm cái giá để cho mượnhai mươi vạn quân, ái khanh nghĩ sao?  "

 

            Trọng Khôn Nghi nghe ngữ khí của Mạnh Chương đãbiết y có chút động tâm rồi, hắn lập tức thi lễ phản đối:  "Thần chorằng không ổn. Vương thượng, Tề Chi Khản trong vòng năm ngày đã thu về năm tòathành của Thiên Xu ta, chuyện này chỉ vừa mới xảy ra một năm trước. Rồi sau đóy chỉ dùng mất tháng đã diệt Nam Túc, thật là tướng tinh danh xứng với thực.Nhân tài thế này lại không thể về Thiên Xu ta, đáng tiếc thần từng đôi lần mượnsức y, nhưng y lại chỉ đồng ý ra trận vì Kiển Tân. Vương thượng, nếu ta khôngdùng được, thì tuyệt đối không thể giữ lại.  "

            --TBC--

 


评论(4)
热度(6)

© Shalya | Powered by LOFTER