叫我青烟就好了,我的中文不太好,所以我说的有什么错误,希望大家不烦恼。谢谢 ~\(≧▽≦)/~啦啦啦

Thủy trường đông – Chương 3. Tiếp cận

原作:水长东
作者: 云飞
翻译: Shalya

原网址:https://btyzf.lofter.com/post/1deff0fd_ef3a3e4

谢谢云飞太太许可我翻译这篇文成为越南语的。^ ^.

.

.

.

双白=Song Bạch

齐之侃= Tề Chi Khản

蹇宾= Kiển Tân

小齐= Tiểu Tề

仲堃仪=Trọng Khôn Nghi

孟章= Mạnh Chương

.
.
.
.
.


            LờiTrọng Khôn Nghi nói đã khiến Mạnh Chương lần nữa dấy lên phòng bị, năm toàthành đương nhiên chẳng thể sánh bành một Tề Chi Khản sát phạt quyết đoán giữchiến trường, dù bị nhốt vẫn vũ dụng thiện chiến như xưa.

 

            MạnhChương và Trọng Khôn Nghi thương nghị, vốn định lấy cớ không đủ binh lực, khócó thể tự bảo vệ mình, để từ chối Thiên Ki. Nhưng trên triều đình, tam đại giatộc lấy Tô gia cầm đầu lại cho rằng xuất minh đổi thành là thượng sách, vừa cóthể lấy về lãnh địa đã mất của Thiên Xu, lại có thể khiến Thiên Ki nợ Thiên Xumột ân tình. Còn nữa, nếu mặc kệ Thiên Toàn phát triển, ai dám chắc Thiên Xukhông trở thành Thiên Ki thứ hai.

 

            Thượngkhanh Tô Hãn nói với Mạnh Chương: "Về phần Tề Chi Khản, cái gọi là tướng tính chẳng qua chỉ là một câu nói của Thiên Ki quốc sư, vươngthượng cần gì phải tin là thật? Thiên Ki vương trời sinh tính tình đa nghi, giờtriều đình của họ không ngừng phân tranh, nội đấu liên tục, dù cho y có thật làtướng tinh chuyển thế, cũng sẽ bị người một nhà hại chết mà thôi."

 

            MạnhChương nhìn về phía Trọng Khôn Nghi, chỉ thấy hắn chau mày, trầm mặc không nói,đành hỏi "Trọng ái khanh nghĩ thế nào?"

 

            TrọngKhôn Nghi thấy mọi ngời đều đổ dồn tầm mắt vào người mình, cúi đầu khom ngườiđáp lờ Mạnh Chương : "Các vị đại nhân  nói không phải không có lý. .. . . . Việc này, xin vương thượng quyết định."

 

            TềChi Khản bị Dục Tịnh vây nhốt gần ba tháng, sau đó lại vây nhốt Dục Tịnh gần batháng hơn nữa. Cuối cùng sau khi phá xong thành Phục Hạng, vốn cho rằng mình đãchẳng phụ kì vọng của Kiển Tân, có thể mã áo thành công rồi. Nhưng giờ ba thánglại thêm ba tháng, gió lửa vẫn cháy, mà chẳng thấy ngời về.

 

            Mắtthấy chuyện ăn uống đã thành vấn đề, đói khát như một cây đao vô hình treo caotrên đầu. Tề Chi Khản trái lo phải nghĩ, thật sự hết cách, cuối cùng quyết địnhmở cửa thành, thả hết mấy vạn bình dân trong thành ra ngoài, để họ từ tìm đườngsống.

 

            TềChi Khản đứng trên cửa thành phía bắc, nhìn dòng người chen lấn đông đúc. mấyvạn ngời thế này muốn ra khỏi thành, dù cho lập tức lao ra cũng cần không ítthời gian, huống chi là sắp xếp từng người ra khỏi thành như vậy.

 

            ThànhPhục Hạng vốn đã có hơn mười vạn người, từ đông tới tây, đường phố quanh covòng vèo. Giữa thành có một quảng trường, do những tảng đá ngay ngắn ghép thànhnền, mỗi một tảng đá có khoản sáu thước, sáng bóng vô cùng.

 

            Nhưnggiờ những tảng đá đó đã mang trên mình đủ mọi sắc màu, thậm chí có mấy tảng đãbị đốt tới rạn nước, không biết trước khi phá thành, nơi này đã đốt chết baonhiên quân dân chết vì đói khát.

 

            Bầutrời lại bắt đầu có mưa rơi, Tề Chi Khản vuốt hai má, cảm thấy lòng bàn tay hơiướt. Y nhẩm tính thời gian, sợ là lúc này ở Nam Túc đã vào mùa mưa.

 

            KiểnTân không đợi được hồi âm từ Thiên Xu, ngày đêm lo lắng. Hắn từng cùng Tề ChiKhản mang một gốc hoa sơn trà non từ trong núi về, hắn trồng nó trong điện, mỗingày đều chăm sóc, cây non nảy mầm vươn cành, bình thường xanh biên biếc, giờnó cũng sắp nở hoa rồi. Kiển Tân trong lòng lo lắng, lúc nào cũng tưới nước chocây sơn trà, đợi khi hắn tỉnh táo lại, cây sơn trà đã bị hắn tưới chết.

 

            KiểnTân hoảng hốt, vừa sầu lo vừa sinh ra mấy phần kinh hoàng. Hắn ôm sơn trà vàolòng, sợ mình chẳng nén nổi ánh nước trong mắt, đóng chặt hai mắt lại.

 

            Lươngthực trong quận từ một ngày ba bữa thành hai bữa, cuối cùng một người hai cáibánh tới thành một người một cái. Ngay lúc Tề Chi Khản buộc phải hạ lệnh giếtngựa, để giảm bớt vấn đề lương thực trong quân, thì Thiên Toàn lại bắt đầu cóhành động.

 

            "Tướngquân! Thiên Toàn phát binh công thành ! !" Lúc này sắp vào đêm, Bạc Trầnchạy té vào quân trướng, gần như đồng thời, chung quanh thành đều ồn ào náođộng.

 

            Theotiếng quân sĩ réo gọi, mấy đội quân đang nghỉ ngơi trong doanh cũng xông hết rangoài.

 

            Trungquân tổng cộng có nam doanh, trước kia hai doanh Phong và Long Kí là tinh nhuệnhất. Hôm nay tới phiên Long Kí doanh nghỉ ngơi, bính linh lao ra từ doanhtrướng đều ăn mặc xuềnh xoàng. Tề Chi Khản nhảy lên lựng ngựa, vung tay vútroi, ngựa chạy xuyên qua ám người ồn ào, chạy thẳng về phía thành tây.

 

            Vừađến cửa tây, đã thấy trên đầu tường tụ tập sớ lơn quân sĩ, họ đang theo thứ tưlên thành. Nhìn thấy Tề Chi Khản, tất cả đều quỳ xuống: "Thượng tướngquân!"

 

            TềChi Khản cố gắng đè nén cảm giác tăm tối trong lòng: "Các vị xin đứng lên.Đại chiến trước mắt, cần phải cẩn thận hơn nữa." Nói rồi đang định theomọi người lên tường thành, lại bỗng nhiên phát hiện từ phía bắc có người đangchạy lại.

 

            Ngườikia cưỡi ngựa rất vội, ở trong mưa mà cả ngời nóng hổi, Tề Chi Khản đứng từ xađã nghe người nọ hô to: "Thượng tướng quân! Cửa bắc báo nguy! !"

 

            TềChi Khản nghe vậy không quản được quá nhiều, chỉ dặn đô uý mấy câu, còn mìnhxoay ngời lên ngựa, quát đội thân vệ: "Đi mau!"

 

            TềChi Khản còn chưa đi tới cửa bắc, đã nghe tiếng ồn ào, tiếng ồn không ngừngvang lên, y nghiêng tai lắng nghe, có người nói: "Cửa bắc sợ là không giữđược rồi!" Y lập tức giục ngựa đi về trước.

           

            Chạytới cửa bắc, đã thấy người đông nghìn nghịt, vô cùng hỗn loạn. Bình dân vốnchuẩn bị ra khỏi thành thấy hai phe khai chiến, không ít người vòng về, tranhđường với binh sĩ, khiến rất nhiều binh sĩ bị biển người va chạm té xuống đất.

 

            Cửabắc do giáo uý Ngô Khải Xương trấn thủ, lúc này hắn cũng đang sứt đầu mẻ trán,đang cố gắng dẫn người cản bình dân vào thành.

 

            TềChi Khản hét lớn: "Giáo úy! Để bình dân theo thứ tự vào thành đi! Lập tứcchỉnh lý binh lính, không được nhiễu loạn! Còn ai không nghe theo hiệu lệnh,giết!"

 

            NgôKhải Xương lúc này mới phát hiện Tề Chi Khản đến, vội vàng nghe theo mệnh lệnhcủa hắn, cho bình dân vào thành, bình dân nhanh chóng vào thành xong, cửa bắccũng thuận lợi đóng lại.

 

            Dọnxong cửa thành, tiên phong doanh cũng đã đến, thống soái Bộ Thiên Quắc, chắptay nói với Tề Chi Khản: "Tướng quân! Quân Thiên Toàn đã tới dưới thành,mạt tướng nguyện dẫn binh áp trả !" Hắn vừa dứt lời, không đợi Tề Chi Khảnđồng ý, tiên phong doanh cũng đã lao ra ngoài, Bộ Thiên Quắc cũng như gió laovề phía cầu treo.

 

            BạcTrần đi theo sau Tề Chi Khản, có chút lo lắng hỏi: "Tướng quân, phải làmsao đây?"

 

            TềChi Khản nhìn nhìn ngoài thành, căn dặn: "Lên tường thành trước đã."

            TềChi Khản vốn có giữ một doanh Báo Vĩ đóng quân lại ở ngoài thành Phục Hạng, giờdoanh này đã thành lá chắn đầu tiên chống lại bước tiến của quân Thiên Toàn.

 

            BáoVĩ doanh không tới ba vạn binh lính, vừa phải tự bảo vệ, vừa phải tiếp chiến,thủ thắng rất gian nan.

 

            TềChi Khản vừa lên tường thành, đã thấy ngoài thành khói bụi mịt mù, có một độingũ lui về, từ xa có thể nhìn thấy họ vô cùng chật vật. Bạc Trần đứng sau y cầmcây dù, ngăn cách y khỏi cơn mưa đang rơi xuống kia.

 

            NgôKhải Xương ghé người vào tường thành, nói : "Tướng quân, là La tướng quântrở lại. . . . . . Hình như hắn đã bị trọng thương."

 

            TềChi Khản nghe xong lập tức xuống cửa thành, quả nhiên nhìn thấy thống lĩnh củaBáo Vĩ doanh La Thành đang nằm trên cán, trên vai hắn có một vết thương rấtsau, vì băng bó qua loa, nên còn đang thấm máu.

 

            LaThành thấy Tề Chi Khản, cố gắng gượng dậy, thi lễ: "Mạt tướng bại trận,khiến tướng quân chê cười rồi."

 

            LờiLa Thành đầy vắng lặng, Tề Chi Khản biết người này ngực có chí lớn, tấm lòngcao xa, quân đội mà hắn dẫn dắt lại là đội quân đi cuối, chuyên làm chuyện quétdọn chiến trường, nên chưa có thể lập được chiến công sặc sỡ gì, nên trong lòngluôn khó chịu. Giờ tới lúc đánh trận thật, lại khiến hùng tâm của hắn bị màimòn.

 

            TềChi Khản không biết phải trấn an hắn thế nào, chỉ đành nói: "Ngươi hãydưỡng thương cho tốt đã, những chuyện khác đừng suy nghĩ quá nhiều."

 

            LaThành gật đầu, để lại quan tướng trong doanh của mình, cho Tề Chi Khản hỏi tìnhhình cụ thể.

 

            Ngoàicửa thành lại vang lên tiếng động, dõi mắt nhìn ra xa toàn là đầu người, mộtđội ngũ đang nhanh chóng lui về sau.

 

            Mưato vồn vã rơi xuống đất, chiến giáp của binh sĩ bị mưa cọ rửa lấp lánh, tiếngvó ngựa hoà cùng tiếng trống dồn dập, vang lên không ngừng. Mỗi lúc tiếng vangkia lại gần hơn, lòng Tề Chi Khản lại nặng hơn một chút.

 

            ——TBC——

 

            Lờitác giả: Tôi vốn cho rằng chương này Tiểu Tề tướng quân có thể ban sư hồitriều, sau đó cùng vương thượng ân ái mặn nồng (bốn chữ cuối có thể gạch đượcrồi).. .

            Tìnhtiết chậm tới mức tôi cũng phiền luôn ấy …. Chương tiếp the0!Nhất định sẽ cho hai người đoàn tụ! !

 


评论(10)
热度(9)

© Shalya | Powered by LOFTER